Contents
Thủ Thuật Hướng dẫn Câu chuyện Người mẹ và Thần Chết Chi Tiết
Pro đang tìm kiếm từ khóa Câu chuyện Người mẹ và Thần Chết được Update vào lúc : 2022-05-08 04:20:10 . Với phương châm chia sẻ Bí quyết Hướng dẫn trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết 2022. Nếu sau khi Read nội dung bài viết vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comments ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha.
Nội dung chính
- The Story of a Mother
1. Nội dung
Câu chuyện nói lên tình yêu vĩ đại, vô Đk của người mẹ dành riêng cho con. Qua đó những em nên phải ghi nhận quan tâm và yêu thương mẹ nhiều hơn nữa thế nữa.
2. Giải nghĩa từ khó
– Mấy đêm ròng : mấy đêm liền.
– Thiếp đi : lả đi hoặc chợp mắt ngủ do quá mệt.
– Khẩn khoản : cố nói để người khác đồng ý với yêu cầu của tớ.
– Lã chã : (mồ hôi, nước mắt) chảy nhiều và kéo dãn.
3. Phương pháp
– Đọc bài rành mạch, để ý quan tâm đến những giọng nhân vật:
+ Thần Đêm Tối, bụi gai và hồ nước giọng đọc trầm.
+ Giọng người mẹ: mạnh mẽ và tự tin, quyết đoán.
– Đọc kĩ bài và nắm được nội dung cơ bản.
– Trả lời vướng mắc ngắn gọn và rành mạch.
– Phân vai và kể lại câu truyện.
4. Trả lời vướng mắc
1) Kể lại vắn tắt chuyện xẩy ra ở đoạn 1.
Bà mẹ thức ròng rã mấy hôm trông người con bị ốm, bà vừa thiếp đi thì Thần Chết đã tới bắt nó đi. Tỉnh lại không thấy con bà hớt hải đi tìm. Thần Đêm tối đóng giả bà già, nói cho những người dân mẹ biết rằng đứa bé đã biết thành Thần Chết bắt đi. Người mẹ cầu xin Thần chỉ đường và thần đã đồng ý.
2) Người mẹ đã làm gì để bụi gai chỉ đường cho mình ?
Người mẹ đã đồng ý yêu cầu của bụi gai: ôm ghì nó vào lòng để sưởi ấm cho nó. Gai đâm vào da thịt, máu bà nhỏ xuống từng giọt đậm.
3) Người mẹ đã làm gì để hồ nước chỉ đường cho bà ?
Bà mẹ tuân theo yêu cầu của hồ nước, bà đã khóc, nước mắt tuôn rơi lã chã, đến nỗi hai con mắt theo dòng lệ trôi xuống hồ, hóa thành hai hòn ngọc.
4) Chọn ý đúng nhất nói lên nội dung câu truyện :
a) Người mẹ là người rất dũng cảm.
b) Người mẹ không sợ Thần Chết.
c) Người mẹ hoàn toàn có thể quyết tử toàn bộ vì con.
Trả lời : c
5. Kể chuyện “Người mẹ”.
Phân vai (người dẫn chuyện, bà mẹ, Thần Đêm Tối, bụi gai, hồ nước, Thần Chết), dựng lại câu truyện “Người mẹ”.
– Cách kể: Phân vai kể lại câu truyện theo trí nhớ, không nhìn sách, hoàn toàn có thể kèm động tác, cử chỉ, điệu bộ.
– Đạo cụ: khăn quàng đen dành riêng cho Thần Đêm Tối, lưỡi hãi cho Thần Chết, khăn quàng cho mẹ.
Bài viết gợi ý:
Bài 1
NGƯỜI MẸ
Phân vai (người dẫn chuyện, bà mẹ, Thần Đêm Tối, bụi gai, hồ nước, Thần Chết) dựng lại câu truyện Người mẹ.
Bài làm
Người dãn chuyện: Người mẹ có một người con bị ốm. Bà đã thức nhiều đêm để săn sóc con. Lừa lúc bà ngủ thiếp đi, Thần Chết đã bắt mất con bà.
Bà mẹ vội băng đi tìm con. Bà đã gặp Thần Đêm Tối.
Thần Đêm Tối: – Thần Chết chạy nhanh hơn gió. Lão ta ghê gớm lắm, không bao giờ trả lại những người dân bị lão ta cưóp đi.
Bà mẹ khẩn khoản: – Nhờ cụ chỉ đường giúp tôi đuổi theo Thần Chết. Lão ta đã bắt mất con tôi rồi!
Người dẫn chuyên: Bà mẹ hốt hoảng đuổi theo phía mà Thần Đêm Tối đã chỉ cho. Đến một ngã ba đường, bà không biết nên đi lối nào. Bà mẹ gặp một bụi gai bám đầy sương tuyết.
Bụi gai: – Bà hãy ủ ấm tôi, tôi sẽ chỉ đường cho bà.
Người dẩn chuyện: Bà mẹ ôm ghì bụi gai vào lòng sưởi ấm cho nó. Gai nhọn đâm vào da thịt bà chảy bao nhiêu là máu. Máu bà đã làm cho bụi gai đâm chồi nảy lộc, và nở hoa ngay giữa ngày ướp đông lẽo. Bụi gai đã chỉ đường cho bà.
Bà mẹ đi đến một nơi có hồ nước lớn, không còn một chiếc thuyền nào để vượt qua.
Hồ nước bảo bà: – Tôi sẽ hỗ trợ bà, nhưng bà phải cho tôi hai con mắt. Hãy khóc đi, khóc cho tới lúc nào hai con mắt rơi xuống.
Người dẫn chuyện: Bà mẹ đã tuân theo. Bà đã khóc, khóc mãi. Bỗng hai con mắt của bà theo dòng lệ rơi xuống hồ hoá thành hai hòn ngọc.
Hồ đã vui lòng giúp bà mẹ đi đến tận nơi ở lạnh lẽo của Thần Chết. Thần Chết vô cùng ngạc nhiên.
Thần Chết hỏi: – Làm sao ngươi hoàn toàn có thể tìm tới tận nơi đây?
Bà mẹ vấn đáp: – Vì tôi là mẹ. Hãy trả con tôi cho tôi!
Em hãy kể lại truyện Người mẹ của An-đéc-xen.
Bài làm
Đứa con yêu bị ốm, người mẹ lo âu, thức suốt mấy đêm ròng. Lừa lúc bà thiếp đi một lúc, Thần Chết đã bắt người con của bà đi.
Thần Đêm Tối mặc áo choàng đen nói với bà:
Thần Chết gian ác lắm! Lão chạy nhanh hơn gió. Lão chẳng bao giờ trả lại những người dân bị lão bắt đi đâu.
Thương hại người mẹ đau khổ, Thần Đêm Tối chỉ đường cho bà.
Bà mẹ hốt hoảng chạy. Đến một ngã ba đường, bà đang lúng túng không biết đi đường nào thì một bụi gai không hoa, không lá, bám đầy tuyết nói với bà:
Tôi sẽ chỉ đường cho, nếu bà ủ ấm tôi.
Không do dự, bà mẹ ôm ghì lấy bụi gai, ủ ấm cho nó. Gai đâm vào da thịt bà, nhiều giọt máu nhỏ xuống. Bụi gai nẩy lộc, đâm chồi và trổ hoa. Bụi gai vui lòng chỉ đường cho bà.
Bà đi đến một hồ nước mênh mông. Không một con thuyền. Hồ bảo bà:
Bà cho tôi hai con mắt thì tôi giúp bà vượt qua hồ. Bà hãy khóc đi, khóc cho tới lúc hai con mắt rơi xuống.
Bà mẹ khóc. Nước mắt tuôn rơi lã chã. Đôi mắt bà theo suối nước mắt chảy xuống hồ, và hoá thành hai hòn ngọc lấp lánh.
Hồ nước dẫn bà đến nơi ở lạnh lẽo của Thần Chết. Thấy bà, Thần Chết ngạc nhiên hỏi:
Sao nhà ngươi đến được nơi ta ngự trị?
Nhìn thẳng vào Thần Chết, bà mẹ vấn đáp:
Vì tôi là mẹ. Hãy trả con cho tôi! Hãy trả con cho tôi!
Posted on 25 Tháng Tám 2012 by Huynh Hue
Mẹ là một đề tài muôn thuở.Vì tình mẹ cũng là một tình yêu, còn vĩ đại và không thể so sánh với thứ tình nào khác. Dù thi sĩ, văn sĩ và nhạc sĩ hay toàn bộ chúng ta có viết bao nhiêu bài thơ, bao nhiêu câu truyện, hay bao nhiêu ca khúc cũng không bao giờ có điểm dừng vì tình mẹ là bát ngát,là biển cả mênh mông không thể xác lập được điểm đến.
Nhân mùa Vu Lan, mời những bạn và những em đọc câu truyện cổ tích của Andersen kể về một bà mẹ và tình yêu dành riêng cho người con lớn như trời biển đến độ hi sinh toàn bộ :
Một bà mẹ đang ngồi cạnh người con nhỏ. Bà rất buồn vì lo nó chết mất. Đứa bé xanh rớt, mắt nhắm nghiền đang thoi thóp. Thấy nó rên rỉ rất thiểu não, bà cúi xuống sát mặt nó, lòng se lại.
Có tiếng gõ cửa. Một ông già nghèo khổ, trùm kín trong tấm chăn rách nát bước vào. Bên ngoài tuyết phủ rộng nơi, gió vun vút quất vào mặt. Ông già rét run cầm cập, ngồi xuống ru đứa bé. Mẹ nó đương nhóm lò hâm lại cốc sữa. Xong việc bà quay trở lại ngồi vào chiếc ghế cạnh ông già, nhìn đứa bé ốm yếu vẫn đang thoi thóp thở. Bà hỏi:
– Liệu nó có việc gì không? Thượng đế có tha bắt nó đi không?
Ông già – đó đó là thần chết – lắc đầu một cách khó hiểu. Bà mẹ gục đầu xuống, nước mắt ròng ròng trên gò má. Đã ba ngày hôm nay, bà không ngủ, người rã rời. Bà thiếp đi một tí, rồi chợt rùng mình vì rét bà choàng dậy.
– Đâu rồi nhỉ? Bà hoảng loạn kêu lên, mắt nhìn tứ phía. Ông già và người con bà biến đâu mất. Lão đã đem con bà đi rồi. Chiếc đồng hồ đeo tay quả lắc vẫn tích tắc trong xó nhà.
Bà mẹ tội nghiệp vùng dậy chạy ra ngoài gọi con. Một bà cụ mặc áo dài đen, ngồi giữa đám tuyết trên sân bảo bà mẹ:
– Tôi thấy thần chết mang con chị chạy đi rồi. Lão ta chạy nhanh hơn gió. Đã cướp ai đi, lão không bao giờ mang trả lại.
Bà mẹ khẩn cầu:
– Xin cụ bảo tôi lão đi đường nào. Tôi sẽ đuổi kịp.
Bà cụ đáp:
– Được! Nhưng muốn ta chỉ đường, chị phải hát cho ta nghe toàn bộ những bài hát mà chị đã ru con chị. Ta đã được nghe chị hát ru con chị nhiều, ta rất thích. Ta là thần đêm tối. Ta đã từng trông thấy nước mắt chị tràn ra khi chị ru con.
Bà mẹ van vỉ:
– Tôi xin hát toàn bộ, tiếp theo đó bà chỉ đường giúp để tôi đuổi theo thần chết đòi lại người con tôi. Nhưng thần đêm tối chẳng nói gì. Bà mẹ vặn vẹo đôi tay, nước mắt đầm đìa, vừa nức nở vừa hát, tiếng nấc át cả lời hát.
Nghe hát xong, Thần đêm tối bảo:
– Rẽ sang phải rồi đi vào rừng thông tối om kia. Thần Chết mang con chị biến vào đấy. Đến giữa rừng, gặp một ngã ba, bà mẹ phân vân không biết rẽ trái hay phải. Chỉ có một bụi gai không hoa, không lá, tuyết phủ đầy, cành nặng trĩu là xuống đến mặt đất.
Bà mẹ hỏi:
– Có biết thần chết đem con ta đi lối nào không?
Bụi gai vấn đáp:
– Có nhưng muốn tôi chỉ, bà phải ủ tôi vào lòng cho ấm lên. Tôi đang rét cóng, sắp thành băng đến nơi.
Bà mẹ ôm bụi gai vào lòng để sưởi ấm cho nó. Ngực bà gai đâm toé máu. Bụi gai nóng lại trổ hoa xanh tốt ngay giữa đêm ướp đông buốt. Được sưởi ấm rồi, bụi gai chỉ đường cho bà mẹ.
Bà đến một chiếc hồ lớn, chẳng thấy có một bóng thuyền. Mặt hồ lớp băng mỏng dính quá không giẫm lên để đi được, nước hồ lại quá sâu không lội qua được. Bà mới cúi xuống để uống hết nước hồ. Bà cũng biết việc ấy là quá sức mình, nhưng vì quá đau khổ. Bà mong thượng đế tương hỗ.
Hồ nước bảo bà:
– Không làm thế được đâu. Ta thương lượng với nhau thì hơn. Tôi rất thích ngọc trai. Hai mắt bà là hai viên ngọc trai rất trong. Bà hãy khóc cho tới lúc rơi hai mắt xuống. Tôi sẽ đưa bà đến một chiếc nhà kính là nơi thần chết vun trồng những cây hoa, mỗi cây là một kiếp người.
Bà mẹ nức nở, nước mắt tầm tã, hai mắt theo dòng lệ rơi xuống đáy hồ hoá thành hai viên ngọc. Bà được hồ nước nâng bổng lên và thoắt một chiếc đưa tới một ngôi nhà kỳ lạ, chẳng biết đấy là một quả núi với hang sâu rừng thẳm hay là một khu công trình xây dựng tuyệt vời, tuyệt mỹ của con người. Mắt bà không hề nên không trông thấy gì, bà hỏi:
– Có thấy thần chết đem con tôi đi đâu không?
Một bà già canh vườn ươm của thần chết nói:
– Thần chết chưa về đến đây. Bà làm thế nào mà đến được nơi này? Ai đã hỗ trợ bà?
– Thượng đế giúp – Bà mẹ vấn đáp – Người đã thương tôi, vậy bà cũng rủ lòng thương bảo cho tôi biết con tôi ở đâu.
Bà già nói:
– Tôi không biết mặt con bà. Ở đây nhiều cây lắm. Mỗi cây tượng trưng sinh mệnh một con người. Chúng cũng luôn có thể có tim, tim chúng đập. Bà cứ lại gần những cây, nghe nhịp tim đập chắc bà sẽ nhận ra cây nào mang sinh mệnh con bà. Nhưng bà muốn tôi hướng dẫn thì bà trả ơn tôi cái gì nào?
– Tôi còn gì khiến cho bà nữa đâu! Bà mẹ vấn đáp.
– Bà có mớ tóc đen nhánh – bà già nói – Bà cho tôi và nhận lại mớ tóc bạc của tôi. Đổi nhau mà.
– Nếu chỉ có thế thôi thì được – bà mẹ vội vấn đáp, rồi bà trao mớ tóc đen cho bà cụ và nhận lấy mớ tóc bạc.
Hai người bước vào vườn kính to lớn của thần chết. Nơi đây có thật nhiều cây cối đủ loại. Có những cây mộc lan hương mảnh dẻ, những bông thược dược to và mập mạp. Có những cây mọc dưới nước, cây xanh tươi, cây khô cằn, rắn quấn quanh gốc. Đây là những cây cọ, cây tiêu huyền, kia là đám mùi và xạ hương. Mỗi cây mỗi hoa mang một tên người, tượng trưng một kiếp người.
Có những cây lớn trồng trong chậu nhỏ tí đang sắp làm vỡ tung chậu. trái lại sở hữu những cây bé con lại trồng trên những vuông đất rộng phủ rêu xanh mượt. Người mẹ đau khổ rạp xuống từng gốc cây, lắng nghe nhịp đập từng trái tim của chúng. Và giữa muôn vàn trái tim ấy bà nhận ra nhịp đập của trái tim con bà.
– Con tôi đây rồi! Bà reo lên, chìa tay trên một gốc kỵ phù nhỏ màu lam ốm yếu thân nghẹo sang một bên.
Bà già ngăn lại:
– Đừng đụng vào hoa. Cứ đợi ở đây. Thần chết sắp về. Không cho Thần nhổ cây hoa này.
Ngay lúc đó một làn gió lạnh buốt nổi lên. Thần chết đã tới. Thần hỏi:
– Sao ngươi lại tìm kiếm được đến đây? Mà lại đến trước ta?
– Ta là mẹ! Bà mẹ vấn đáp.
Thần chết vươn bàn tay dài ngoẵng về phía cây hoa mảnh dẻ, bà mẹ vòng đôi tay giữ lấy không cho Thần chết lấy.
– Ngươi không chống lại được ta đâu! – Thần chết nói và hà hơi vào tay bà mẹ, bà thấy lạnh buốt – Ta cũng chỉ tuân theo lệnh của Thượng đế mà thôi. Ta trông nom khu vườn của người mang theo những cây cối ở đây lên trồng trong vườn của Thượng đế theo lệnh người. Còn tiếp theo đó trên ấy ra sao ta không biết.
– Trả lại con cho tôi! – Bà mẹ van xin và định túm lấy tay hai cây.
Thần chết bảo:
– Chớ đụng vào! Ngươi nói rằng ngươi đau khổ mà ngươi lại muốn làm cho một người mẹ khác phải đau khổ hay sao?
Bà mẹ đau thương buông hai cây hoa ra.
Thần chết nói thêm:
– Đây là hai con mắt của ngươi, ta thấy lóng lánh dưới đáy hồ ta vớt lên đấy. Ngươi hãy nhận lại. Và nhìn xuống đáy giếng gần đấy. Ta sẽ cho ngươi biết tên hai đứa trẻ có hai bông hoa ấy. Ngươi sẽ thấy rõ cả cuộc sống và quá khứ và tương lai của chúng, thấy rõ toàn bộ những gì mà ngươi định huỷ hoại.
Bà mẹ nhìn xuống đáy giếng. Bà thấy một trong hai bông hoa ánh lên nụ cười đầy niềm sung sướng, còn bông hoa kia thì tình hình trầm luân, khổ ải.
Thần chết nói:
– Cả hai kiếp hoa đều do Thượng đế định đoạt cả.
Người mẹ hỏi:
– Thế hoa nào là hoa niềm sung sướng, hoa nào là hoa xấu số?
Thần chết đáp:
– Ta không thể tiết lộ thiên cơ. Nhưng một trong hai bông hoa ấy đó đó là của con ngươi, là hình ảnh tương lai của nó.
Bà mẹ gào lên:
– Hoa nào trong hai hoa ấy là của con tôi? Hãy bảo cho tôi biết. Nếu đời nó sau này sẽ đau khổ thì hãy mang nó đi, mang ngay về Thiên đường. Xin hãy tha thứ cho những lời tôi cầu nguyện. Xin hãy quên đi toàn bộ, coi như tôi đã mê sảng.
Rồi bà vặn tay vào nhau, quỳ xuống cầu khẩn:
– Xin Thượng đế đừng nghe lời con nếu con có cầu khẩn những lời sai trái với ý người.
Rồi bà gục đầu xuống ngực.
Và Thần chết mang đứa bé đến cái xứ sở xa lạ ấy.
.
Sưu tầm
(Không rõ người dịch)
Hình ảnh: nguồn Internet
The Story of a Mother
The Story of a Mother is a neat story because it has a metaphorical level and a more concrete level and Andersen is able to blend the two masterfully.
In The Story of a Mother, there is a mother with a baby who is sick, rocking him by the fire on a cold winter night. The mother is very worried about her baby. An old man comes inside, but he is really death. Death takes the baby and disappears into the night.
The mother runs out into the snowy night, determined to find her child. She meets an old woman, who is really night. Night tells her that she knows where Death has gone with the baby, but she will not tell her where until the mother has sung to her all of the lullabies she sings to her baby. The mother sings for night all of the lullabies, then night tells her that death went into the pine forest with the baby.
The mother next meets a thorn-bush in the forest. She asks the bush about Death and her baby. The bush replies that the mother must warm the bush up by holding it close to her hearts. The mother holds the bush tight, getting pricked by the thorns.
The mother crosses a lake, then comes to another old woman. She asks again about Death and her baby. The old woman responds that if she will trade her hair with the old woman, she will tell her. The mother trades her young black hair for the old woman’s white hair. The old woman points to Death’s greenhouse.
In the greenhouse, the mother finds many plants growing, from all over the world. These plants have heartbeats of their own. Each represents a human life. The mother recognizes the heartbeat of her child in a small crocus.
The old woman tells the mother not to touch the crocus, but when Death comes, to place her hands on two other flowers nearby. When Death comes, he will not take the crocus, because he is responsible for plucking the flowers the right time, according to the plan of God, and the threat of plucking the others too soon will deter him.
Death comes, bringing with him a chill in the air. Death asks the mother how she has come so far. The Mother responds simply, “I am a mother” .
Death reaches for the crocus. The mother tries to shield it from him, but finds she cannot. Death tells her that there is nothing she can do to save her child. The mother responds “the Our Lord can”. Death responds by telling her that he is only doing God’s bidding.
The mother reaches instead for two nearby flowers. Death warns her, “Touch them not! Thou say’st that thou art so unhappy, and now thou wilt make another mother equally unhappy” .
Death has the mother look into a well. He tells her that what she is seeing is the whole future lives of the two children whose flowers she would have torn up. One life is full of joy. The other life is full of sorrow and torment. Death tells the mother that both lives are God’s will, but he will not tell her which flower goes with which life.
Death then tells her that one of the lives she witnessed was her own child’s future life, if he lived, but he still will not tell her which one.
The mother pleads with Death, if her child is to suffer, take him from her, forget her prayers and tears. Death is confused. Death asks her which it is, life or death for the child.
The mother makes a prayer “Oh hear me not when I pray against Thy will, which is the best! Hear me not! Hear me not!”. Death takes the child away.
On the concrete level we can imagine the mother holding vigil over her sick baby, singing it lullabies, praying for it and holding it, all while the more metaphorical stuff is going on. That is well done on Andersen’s part.
.
Andersen
Filed under: Góc nhìn, Hình ảnh, Mẹ, Tình yêu, Truyện cổ | Tagged: Mẹ, Song Ngữ, Truyện cổ Andersen |
Reply
3
0
Chia sẻ
Review Câu chuyện Người mẹ và Thần Chết ?
You vừa Read tài liệu Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Video Câu chuyện Người mẹ và Thần Chết tiên tiến và phát triển nhất
Chia Sẻ Link Download Câu chuyện Người mẹ và Thần Chết miễn phí
Heros đang tìm một số trong những Share Link Down Câu chuyện Người mẹ và Thần Chết Free.
Thảo Luận vướng mắc về Câu chuyện Người mẹ và Thần Chết
Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Câu chuyện Người mẹ và Thần Chết vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha
#Câu #chuyện #Người #mẹ #và #Thần #Chết